- Thơ bạn thơ
- Dấu vết rừng trắng: Hồi ức chiến trường – Chùm thơ Nguyễn Xuân Vượng
Dấu vết rừng trắng: Hồi ức chiến trường – Chùm thơ Nguyễn Xuân Vượng
Cánh buồm thao thức xin được giới thiệu chùm đầy ám ảnh và chân thực của nhà thơ, CCB Nguyễn Xuân Vượng, trích từ tập "Rừng Trắng" sắp xuất bản của anh. "Tết Ở Trường Sơn", "Tạm Biệt Quảng Trị" và "Rừng Trắng" là những thước phim quay chậm về ký ức chiến trường khắc nghiệt: từ cái Tết đơn sơ đến nỗi đau chia ly, và cả sự tàn khốc của chất độc da cam. Với ngôn ngữ chân phương nhưng sức nặng ám ảnh, chùm thơ này là tiếng lòng của một người lính đã đi qua bão lửa, một lời nhắc nhở về những hy sinh thầm lặng và nỗi đau còn day dứt. Mời quý độc giả cùng cảm nhận để thấu hiểu hơn về những trang sử bi tráng, được viết nên bằng chính xương máu và tâm hồn người chiến sĩ.
NGUYỄN XUÂN VƯỢNG
TẾT Ở TRƯỜNG SƠN
Chẳng có hoa đào nở
Chỉ gió lạnh rừng sâu
Chân đất dầm mưa lũ
Mơ bánh chưng trong đầu...
Không có mâm nào cỗ
Chỉ khẩu phần chia đều
Lon thịt hộp, giá đỗ
Nhìn nhau bao trớ trêu.
Giao thừa bên hầm đất
Đạn còn nổ phía xa
Mấy thằng ngồi kể chuyện
Mẹ ở nhà luộc gà.
Lá thư còn dang dở
Chúc Tết gửi mẹ cha
Con tem chưa kịp dán
Theo đồng đội xông pha...
Tết đến trên chiến hào
Không hoa, không pháo nổ
Chỉ lửa âm ỉ cháy
Giữa mưa dầm, gió xô.
Vẫn khúc hát của lính
Thầm thì trong mưa rơi
Vẫn mơ một giao thừa
Tưng bừng ngày thơ bé...
Quảng Trị mùa Tết đó
Máu trộn bùn thành sông
Đất vẫn còn run rẩy
Giữ từng tấc thành đồng.
Tết về trong đơn sơ
Hiệp định vừa mới ký
Tiếng thở dài chân lý
Đến bao giờ về ta?
(Tết Quý Sửu-1973)
TẠM BIỆT QUẢNG TRỊ
Tạm biệt Quảng Trị nhé
Qua rồi, năm mới đây
Hết rồi những phút giây
Phập phồng trong ký ức.
Ngoài kia đời thăm thẳm
Dồn dập bước chân ai
Nhớ thương còn đọng lại
Lòng chờ một sớm mai.
Tạm biệt Quảng Trị nhé
Qua rồi những tháng năm
Cồn Tiên mưa hun hút
Dốc Miếu phủ sương nằm.
Thạch Hãn trôi lặng lẽ
Bóng lính trẻ chưa về
Thành Cổ mây trắng lặng
Lửa đỏ suốt màu hè...
Cam Lộ còn thương lắm
Khúc hành quân năm xưa
Ba Lòng trong sương sớm
Vọng tiếng suốt mùa mưa...
"Đồi Ba Hai" gió hát
Cỏ lau vờn lối quen
Cửa Việt chiều phai nắng
Xe tăng quần đảo điên.
Gió Đông về lặng lẽ
Để lòng buồn tái tê
Dấu yêu còn đâu nữa
Vương nỗi buồn pha lê.
Tạm biệt Quảng Trị nhé
Lối cũ phủ sương mờ
Bóng hình xưa vời vợi
Mãi lặng hồng trong thơ!
Ta mang theo ánh mắt
Bạn nằm giữa hành trình
Một miền quê khói lửa
Hóa yên bình…trong mơ.
Quảng Trị, 12/1973
RỪNG TRẮNG
Chúng tôi sống trong cánh rừng cây trắng –
Chất độc da cam hủy diệt sự sống rồi…
Ba đứa dựa lưng vào nhau, chờ cơn mưa lùa nắng
Những giọt mưa rơi xuống – những hạt vàng…
Rừng Trường Sơn, mùa khô chang chang
Chẳng nơi nào còn tán cây che má
Chỉ còn lại cành cây khô – vươn cao vì khát…
Khát… khát…
Trời ơi, sao khát thế này?
Những cánh rừng Trường Sơn
Cây chết trắng khô –
Như những cánh tay vươn lên trời kêu cứu…
Ta thèm được nghe một tiếng chim gọi tổ
Một tiếng vượn kêu xao xác chiều về…
Sự sống lùi xa rồi…
Màu xanh chôn sâu trong những cơn mê…
Ôm khẩu AK trong chiến hào chờ giặc tới –
Sự sống còn đây:
Ba trái tim đồng đội…
Có ai nhớ về ta không
Trong hoang vắng… rừng tàn?
(Rừng Trường Sơn, 1972)