Thơ Nguyên Hùng
May sao cơn bão Wipha
Lạc đường kiệt sức hóa ra khá hiền
Giá mà nó ghé xin tiền
Gặp hơn chục sếp, phát điên rồi tèo
Hai bài thơ - một bài mang tiếng nói công dân mạnh mẽ (Tiếng nghẹn giữa biển), bài kia lan tỏa năng lượng nhân văn và lòng trắc ẩn (Lan tỏa yêu thương). Hai bài – tuy khác chủ đề – lại hòa quyện trong cùng một tinh thần: lắng nghe nỗi đau đồng loại và thức dậy trách nhiệm sống tử tế giữa đời.
Một bài thơ viết từ nỗi hoài nghi và cay đắng trước thời cuộc – khi thơ ca cũng cảm thấy bất lực trước cái ác, và người viết chỉ còn biết thở dài giữa cơn mưa máu của thế giới này…
Nếu "NẮNG VŨNG TÀU" sâu lắng, lãng mạn, thì "TỪ BẾN NGHÉ ĐẾN BÃI SAU" lại dứt khoát, mang tinh thần thời đại.
Chiến tranh chưa bao giờ là câu chuyện của riêng ai. Nó gõ cửa từng giấc ngủ, ám ảnh từng bữa ăn, và khiến trái tim những kẻ dù ở xa vẫn đau nhói mỗi lần tin dữ dội về. Tôi – một người từng sống ở Nga, chẳng có người thân ở Kiev, cũng không thần tượng Zelensky – nhưng ba năm qua, mỗi tiếng rít của tên lửa, mỗi vụ nổ ở Kharkiv hay Odessa đều khiến lòng mình quặn thắt.
Donald Trump – cái tên khiến thế giới không ngừng xoay quanh những câu chuyện kỳ quặc, những pha "xoay trục" chóng mặt, và cả những tràng cười ra nước mắt. Trong chùm thơ mới nhất của mình, Nguyên Hùng tiếp tục chứng tỏ khả năng "bắt mạch" thời cuộc bằng ngòi bút sắc sảo, biến chính trị thành... trò hề không biên kịch.
Hai khoảnh khắc 'giao' – một của đất trời, một của non sông. Hai tâm trạng 'giao' – một là nỗi nhớ thương lẻ loi nơi xứ tuyết, một là niềm hân hoan trước buổi bình minh dân tộc.
Với hai bài thơ "ĐÊM TRỪ TỊCH" và "TIỄN MÙA XƯA", tôi muốn chia sẻ những nỗi niềm rất thật ấy. Một mặt là sự trầm tư trong khoảnh khắc giao thời, khi cái cũ đi qua và cái mới sắp đến. Một mặt là tiếng lòng nuối tiếc, bâng khuâng khi những tên gọi, những mảnh đất quen thuộc bỗng chốc "thay màu mới".
Con trở lại như mầm xanh cuối vụ
Vẫn ước làm ngọn lúa quê ch
Xin lặng lẽ đắp bồi thềm đất Tổ
Để trọn đời được làm hạt phù sa.
Tôi viết nhưng không phải để làm thơ, mà để giữ lại những mảnh vỡ của lương tri. Những bài thơ nhỏ này là tiếng thở dài trước thời cuộc, là lưỡi dao cắt vào những mặt nạ nhân danh quyền lực.