Thơ bạn thơ
Bài thơ "Hoa tam giác mạch" của Trần Kim Dung là một bức tranh nên thơ và lãng mạn về loài hoa đặc trưng của vùng cao nguyên đá, nơi mà những cánh đồng hoa tam giác mạch trở thành biểu tượng của vẻ đẹp hoang sơ và sức sống mãnh liệt. Dưới đây là những cảm nhận và bình luận về bài thơ này.
Có những cánh rừng, những ngọn núi gọi nhau
50 năm, 100 năm và gọi nhiều năm nữa
Bình tĩnh tự tin lái con thuyền đất nước
Vì sinh mạng nhân dân không được phép sai lầm
Trong hoạn nạn chỉ nói lời trung thực
Không màu mè phô diễn mị dân.
Không điệu đàng, không làm dáng, thơ Nguyễn Văn Mạnh giản dị, thuần khiết, giàu cảm xúc, nhiều thi ảnh và ẩn giấu trong đó chất trí tuệ của người từng trải. Do đó, thơ của anh có nhiều câu đáng nhớ ngay từ khi đọc và để lại ấn tượng sâu sắc.
Gửi câu hỏi này vào Thái Bình Dương
Rằng đã có ai tìm ADN cho biển?
Trái tim tôi âu lo thắc thỏm
Sao câu trả lời vẫn cứ ở…mênh mông.
Có chuyến xe nào đưa tôi kịp về quê
Xem đậu bắp ba trồng đang ra hoa kết trái.
Mướp cuối mùa đung đưa chờ tay mẹ hái
Từ đỉnh núi, chùa trông ra biển cả
Nghe xôn xao, sóng biếc trập trùng
Đường lên núi những dòng xe rộn rã
Gió Sơn Trà mát rượi rừng thông
Trước kia bưởi Diễn theo mùa
Ngày nay bưởi Diễn bán mua tứ thời
Trước là thứ quả ăn chơi
Nay thành hàng hiệu nhiều nơi ưa dùng
Bây giờ em hóa thân trong chập chùng đỉnh đá
Hay em kia vầng may trắng Mường Khương
Linh hồn đan lũy thép trường thành
Bóng ma che khuất bồ đề
Biết ai dẫn dắt nẻo về Chánh Tâm?
Phật lo trước mấy ngàn năm