TIN TỨC
icon bar
  • Thơ Nguyên Hùng
  • Chùm thơ Nguyên Hùng trên “Tạp chí Nhà văn & cuộc sống” của Hội Nhà văn Việt Nam

Chùm thơ Nguyên Hùng trên “Tạp chí Nhà văn & cuộc sống” của Hội Nhà văn Việt Nam

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2024-03-09 13:07:46
mail facebook google pos stwis
1608 lượt xem

Cánh buồm thao thức xin đăng tải chùm thơ NGUYÊN HÙNG từ website Tạp chí Nhà văn & cuộc sống của Hội Nhà văn Việt Nam. Trân trọng mời quý vị và các bạn cùng đọc.


 

 

Nghĩa trang Trường Sơn

 

Khi ngã xuống

Các anh còn rất trẻ

Chưa một ngày vui

Chưa một mối tình...

 

Các anh nằm giữa núi rừng, lặng lẽ

Vai kề vai trong đội ngũ điệp trùng

Các anh nằm giữa thương đau Đất Mẹ

Bao nỗi niềm bia đá cũng rưng rưng.
 

                               30/4/2012.

 

Về thăm cha mẹ chiều mưa

 

Về thăm cha mẹ chiều mưa

Con mang theo cả tuổi thơ ân tình

Nén hương con khấn thần linh

Cầu mong cha mẹ yên bình cõi tiên

 

Nén hương con khấn mẹ hiền

Cầu xin cuộc sống ấm êm trong ngoài

Xin cha tháng rộng ngày dài

Bên con đều bạn không ai là thù...

 

Mưa xiên đồng vắng gió lùa

Lời thương khấn mãi vẫn chưa cạn lòng

Khôn thiêng... ngọn lửa chợt bùng

Thương cha nhớ mẹ... rưng rưng trời chiều.

 

 

 Biển và Em

 

Anh lớn lên trên sóng

Nên say hoài biển xanh

Biển đưa ngàn cánh võng

Ru bồng bềnh hồn anh.

 

Em chỉ là giọt nhỏ

Giữa dòng đời lặng trôi

Mà trước em, anh ngỡ

Trước muôn trùng biển khơi.
 

            1985

 

Tết này em có lạnh không?

 

Tết này em có lạnh không

Hai mươi năm vẫn mùa đông xứ người

Tuyết rơi phủ trắng đất trời

Gốc quê còn nhựa bật chồi xanh non?

 

Tiệc xuân chẳng thiếu thức ngon

Dưa cà xứ Nghệ mặn giòn có chăng

Nhớ chăng những lát cá măng

Những khoanh cá thửng cháy vàng tuổi thơ?

 

Em giờ nửa tỉnh nửa mơ

Khi mong biển đến, lúc chờ thu sang

Nhớ thương lệ ngấn hai hàng

Ướt năm dòng kẻ mênh mang nỗi niềm

 

Thương em ngày lẫn vào đêm

Thương mình từng cũng lấm lem đất người

Bảy mùa đi dưới tuyết rơi

Đủ cho ta nhớ một thời xa quê.

 

 

Huế và Em

 

Em đưa anh về thăm Huế mới

Thăm Phú Xuân, Thuận Hóa một thời

Trời Ngự Bình xanh cao vời vợi

Nước Hương Giang êm ả lững lờ trôi.

 

Thăm Đại Nội thử làm vua chốc lát

Để cả đời thư thái phận thường dân

Rời đỉnh phù du, vui niềm vui thường nhật

Được nói cười thỏa thích giữa người thân.

 

Đi thuyền rồng trên sông đêm nghe hát

Ta ngược dòng về khúc Nam Ai

Cầu Trường Tiền vắt ngang làm khuông nhạc

Mỗi bóng người qua – một nốt nhạc ngân dài.

 

Ta bên nhau suốt chiều dài đất nước

Để xuân nay dừng chiêm ngưỡng Huế xưa

Thắp nén nhang viếng tiền nhân thuở trước

Hỏi Huế bây giờ đã trẻ lại chưa?

                        *

Em đưa anh về thăm chốn cũ

Tìm lại tuổi xanh áo trắng phượng hồng

Em và Huế đang ngược thời thiếu nữ

Anh xin làm bến đợi phía cuối sông.

 

                    10-2011.

 

Gửi dòng sông câu ví

 

Ta sinh ra từ một dòng sông

Sông dài rộng, con đò ngang thì bé

Đạn rít bom gầm cày nát thời thơ trẻ

Khói lửa vừa tan mỗi đứa một phương trời

 

Gặp lại nhau sông giờ khác xưa rồi

Bến đò cũ chỉ còn là ký ức

Ta bên nhau vẫn bồi hồi sóng nước

Như thuở nào canh bến đợi thuyền cha

 

Tháng năm dài sống trong cách xa

Dòng sông mẹ chảy qua từng giấc ngủ

Dù trôi đâu vẫn không vơi nhung nhớ

Thương những mái chèo sấp ngửa sớm khuya

 

Dòng sông quê bao kỷ niệm ngày qua

Là bến đậu cho ta chiều xế bóng

Xin quỳ xuống nâng niu từng con sóng

Giữ riêng mình - tìm lại tuổi thơ xưa

 

Ơi dòng sông ngọt lịm điệu đò đưa

Ơi dòng sông mặn mòi câu ví dặm

Giá mỗi chiều được về quê ngụp tắm

Giữa trong xanh da diết một cánh buồm...

 

                        8-5-2011

 

 

Tìm em ngược dòng sông nhớ

 

Anh tìm em ngược dòng sông nhớ

Tìm lại chốn xưa nơi gửi nụ hôn đầu

Tìm những ước mơ theo cánh buồm nâu

Tìm dáng em chờ thuyền cha trên bến.

 

Anh đi tìm em lần theo hương biển

Theo vị mặn mòi trong những câu ca

Tiếng sóng thầm thì thao thức bờ xa

Lời hẹn tuổi thơ ủ xanh nhẫn cỏ.

 

Anh đi tìm khi bóng ngày vừa đổ

Em gánh ước mơ theo mẹ chuyến chợ chiều

Khơi bếp lửa hồng sưởi mái tranh nghèo

Em học hát và lớn khôn từ lời ru của mẹ

 

Mấy mươi năm cuộc đời bao dâu bể

Anh và em trôi dạt mấy góc trời

Nhưng tình quê đâu thể cạn vơi

Như sông quê sóng không thôi dào dạt

 

Ngược sông nhớ tìm lại ngày đã mất

Gặp dáng em ngồi hát phía chân trời

Gió lạnh lùa và tuyết trắng cứ rơi

Má em hồng trở về thời thiếu nữ.

 

 

Đến Côn Đảo hôm nay

 

Côn Đảo xưa

Sân trại tù mấy gốc bàng cổ thụ

Là chứng nhân bao máu chảy đầu rơi

Sau bức tường những hình hài bé nhỏ

Mấy mươi năm không hề thấy mặt trời.

 

Những gốc bàng nay thành cây di sản

Tán sum suê che dịu vạn linh hồn

Giữa biển xanh chưa một lần được tắm

Để trong mơ cây hóa những cánh buồm.

 

Giấc mơ xưa đã thành hiện thực

Côn Đảo nay sừng sững một con tàu

Là tiền đồn thức canh thềm lục địa

Là chứng nhân khai mở những giếng dầu.

 

Mỗi xuân sang, xin được về Côn Đảo

Viếng anh linh hồn cốt vạn anh hùng

Nén tâm nhang đẫm hương linh chị Sáu

Cầu bình yên cho con cháu Lạc Hồng.

 

 

Người trồng rừng Cần Giờ

 

Một thời nơi đây - vùng biển chết

Bởi đạn bom và chất độc quân thù

Tàn lụi mắm bần, xác xơ sú vẹt

Đất và người bạc xám ưu tư.

 

Rồi một ngày Dân theo lời Tổ quốc

Con theo cha đi tìm hạt ươm mầm

Triệu cây non bén rễ bùn ngập nước

Một cánh rừng người mong đợi trăm năm.

 

Ba thế hệ thủy chung cùng cây đước

Cho đất này ngút ngát một màu xanh

Nắng cho điện và mưa làm ngọt nước

Nhà giữa rừng sâu một mái tranh.

 

Ươm rừng ngập mặn ngày đói khát

Mẹ gửi con thơ, vợ xa chồng

Thù lao vừa đủ phần cơm nhạt

Mà tình người sông nước mênh mông…

 

Rừng Cần Giờ đã tái sinh như thế

Không cần chờ không cần đợi trăm năm.

 

 

Khủng bố

 

Những kẻ cuồng tín bất lương

Khủng bố dân thường

Bằng không tặc

Bằng đánh bom tự sát

 

Các cường quốc

Khủng bố láng giềng

Hăm dọa thế giới vốn chẳng bình yên

Bằng bom hạt nhân

Bằng tàu sân bay

Bằng tên lửa tầm xa

 

Các chính trị gia

Trước mỗi kỳ tranh cử

Khủng bố nhau

Bằng mớ email cũ nhàu

Bằng những mẩu băng thu hình gót chân a-sin đối thủ

 

Người ngộ chữ

Khủng bố nhau

Bằng những lời mỉa mai, cay nghiệt

Ác hơn đánh bom liều chết

Nguy hiểm hơn bom hạt nhân

Bẩn thỉu hơn những đoạn băng ghi lén.
 

Nguồn: Thơ Nguyên Hùng (Tạp chí Nhà văn & cuộc sống)

Bình luận

Để lại comment

Bài viết liên quan

Xem thêm
Hà Nội bụi
Lang thang tìm gọi vần thơ mới/ Kẹt giữa đục mờ bụi lẫn sương.
Xem thêm
Thân phận tình yêu trong nỗi buồn chiến tranh
Truyện Bảo Ninh u hoài, đầy tâm trạng/ Để nét trầm ám khói nụ cười anh.
Xem thêm
9 chân dung – Khi thơ vô tình đi trước vinh danh
Chân dung văn học 9 trong số 14 tác giả văn học được vinh danh tại Lễ công bố bình chọn 50 tác phẩm văn học nghệ thuật biểu diễn Việt Nam tiêu biểu, xuất sắc giai đoạn 1975 – 2025
Xem thêm
Tiếng thơ từ những miền đất chưa khô
Chùm ký họa dưới đây phác họa chân dung một miền đất – nơi chiến tranh hay bão lũ cũng không dập tắt tiếng thơ, nơi con chữ luôn giữ lại cho đời niềm tin và khát vọng hồi sinh.
Xem thêm
Nguyễn Tuân – người suốt đời giang hồ với cái đẹp
Có những người viết mà mỗi trang văn đều là một cuộc phiêu lưu của cái đẹp. Nguyễn Tuân – kẻ tài tử suốt đời đi tìm cái đẹp của đất trời, con người và chữ nghĩa – là một trong số đó.
Xem thêm
Thanh Tịnh - người chèo đò lặng lẽ
Thanh Tịnh - người chèo đò lặng lẽ/ Chở thơ mình qua mấy bến nhân sinh.
Xem thêm
Phùng Quán - trái tim thủy chung
Yêu ai cứ bảo là yêu/ Ghét ai cứ bảo là ghét
Xem thêm
Ba nhà văn - ba bút mạch, một dòng chảy văn Việt
Những bài ký họa thơ dưới đây không nhằm khái quát toàn bộ sự nghiệp của mỗi nhà văn, mà là những nét chạm tinh tế vào vẻ đẹp mà họ đã để lại: dịu dàng, độc đáo và bền bỉ theo thời gian.
Xem thêm
Nguyễn Khắc Trường chọn sống cùng “ma”
Nguyễn Khắc Trường chọn sống cùng “ma”/ Ở miền đất mặt trời, bóng người đàn bà
Xem thêm
Khi thơ tìm nhau từ hai thời điểm
Ba cặp thơ dưới đây là ba cuộc hội ngộ như thế: từ hai thời điểm riêng rẽ, chúng bước ra và tìm gặp nhau trong một mạch cảm xúc chung — tri ân, nhân nghĩa và vẻ đẹp bền bỉ của đất này.
Xem thêm
Ma Văn Kháng - từ gió ngàn vùng cao đến những mùa lá rụng nơi phố thị
Có những trang văn khiến ta không đọc bằng mắt, mà đọc bằng ký ức. Ma Văn Kháng là một vùng ký ức như thế: gió từ những triền núi xa xôi, mưa nhẹ xuống hiên nhà Hà Nội, tiếng bước chân của những phận người lặng lẽ đi qua đời nhau.
Xem thêm
Một góc nhìn về Đỗ Chu
Đến với văn Đỗ Chu là bước vào một không gian đầy một thứ ánh sáng riêng biệt - ánh sáng của ký ức. Nó trong trẻo, yên bình và rất dễ thấm vào lòng người như hơi ấm của đất sau cơn mưa
Xem thêm
Lưu Trọng Lư & Hàn Mặc Tử – Hai thế giới, một điểm tựa quê hương
Nếu Lưu Trọng Lư là người “đặt cái run” cho Thơ mới, thì Hàn Mặc Tử là người làm cho thơ… bùng cháy thành sốt mê.
Xem thêm
Nguyên Ngọc - người giữ linh hồn Tây Nguyên trong văn chương Việt
Có những người viết không đi tìm đề tài — họ tự trở thành mạch nguồn của một vùng đất. Nguyên Ngọc là người đã trao cho Tây Nguyên tiếng nói trong văn chương Việt Nam.
Xem thêm
Đời linh ứng – anh hóa người trúng số
Đời linh ứng – anh hóa người trúng số/ Kẻ khôn hơn vua chưa là ván cuối cùng!
Xem thêm
Nguyên Hùng – Tiếng cười và nỗi đau với lục bát 2 câu
“Lục bát 2 câu” là những lát cắt ngắn gọn, trực diện: lúc châm biếm, khi trữ tình, có khi lại tếu táo đời thường. Chỉ hai nhịp ngắn ngủi, nhưng mỗi cặp câu vẫn gắng chứa một nụ cười, một nỗi đau hay một triết lý.
Xem thêm
Video clip & chùm thơ “Thơ thẩn Đà Lạt” – Kỷ niệm khó phai từ Trại sáng tác 2025
Video clip dưới đây ghi lại những khoảnh khắc sinh động: tiếng cười, ánh mắt, những khung hình chan chứa tình thân bạn văn và niềm say mê sáng tạo.
Xem thêm
Bão Wipha lạc đường kiệt sức
Wipha – nghe nói lạc đường/ Loay hoay chẳng gặp Hải Dương, Thái Bình
Xem thêm