- Thơ Nguyên Hùng
- “Kệ thôi” – Khi thơ là lời thú nhận dịu dàng
“Kệ thôi” – Khi thơ là lời thú nhận dịu dàng
Với giọng điệu hóm hỉnh mà chân thành, bài thơ “Kệ thôi” của Nguyên Hùng là một khúc “tương tư” rất thơ – nhẹ nhàng, duyên dáng và đầy rung cảm.
Tác giả khéo léo lồng vào bài thơ những cụm từ như “biếc xanh”, “giông biển”, “sông một bờ”, “bùa yêu” – vốn là tên các tập sách của “một người”, khiến mạch cảm xúc trở nên riêng tư mà vẫn có chất nghệ sĩ, đầy ẩn ý. Những rung động đầu tiên được kể lại bằng giọng điệu thủ thỉ, đan xen giữa mộng và thực, giữa thơ và đời.
Câu kết “Bùa yêu tự dính bao giờ? Kệ thôi” là cách tác giả “thú nhận” tình cảm một cách hóm hỉnh, tự nhiên, không cưỡng cầu – rất người mà cũng rất thơ.
(TK - Một người bạn)
KỆ THÔI
Bệnh gì ra ngẩn vào ngơ
Gọi tên ngắm ảnh nhẩm thơ… một người
Đêm không giấu nổi nụ cười
Cánh sao lấp lánh những chồi biếc xanh.
Ngỡ ngàng một thoáng mong manh
Gió nghiêng nhành bưởi hóa thành chiêm bao
Hình như lòng đã chênh chao
Câu thơ đang viết lẫn vào tên ai
Chập chờn nắng vỡ trên vai
Con tim khẽ chạm nét dài mi cong
Biết đâu là có là không
Mà hồn giông biển nhớ sông một bờ
Hình như là chẳng bất ngờ
Bùa yêu tự dính bao giờ?
Kệ thôi
LỬA TỪ NƯỚC
Em thua gì hoa khôi
Em khác nào ca sĩ...
Nhan sắc em là hồ nước đầy
Giọng hát em là mùa xuân còn mãi
Em cứ thế nồng nàn lửa cháy
Thiêu rụi những ai bất chợt gặp ánh nhìn.
*
Nhiều tháng chờ mới gặp lại em
Em vẫn thế với nụ cười tỏa nắng
Anh chao đảo như con thuyền chực đắm
Cái nhìn em vời vợi, mênh mông
Anh nóng ran bên má em hồng
Ngực muốn vỡ vì con tim loạn nhịp
Em cứ thế mặn mà xinh đẹp
Em cháy nồng nàn
Tan chảy anh.
Nguyên Hùng