TIN TỨC
icon bar

Khuyên em – Một bản tình ca chữa lành bằng thơ

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2025-05-20 12:43:36
mail facebook google pos stwis
580 lượt xem

Bài thơ của Nguyên Hùng là lời thủ thỉ dịu dàng, là cánh én gợi mùa xuân lòng cho những ai từng bước qua thương tổn.

Hãy chăm chút cây táo vườn yêu
sẽ cho mùa quả ngọt

Một câu thơ nhẹ như lời ru, nhưng mang theo cả triết lý sống lạc quan và bản lĩnh. Trong “Khuyên em”, nhà thơ Nguyên Hùng không chỉ an ủi một người con gái thất tình, mà còn nhắn nhủ về sự hồi sinh, về lòng tin vào những điều tốt đẹp sẽ đến nếu ta vẫn còn yêu thương trong lành và kiên nhẫn.

Bài thơ vận dụng điệp khúc “Hãy quên đi…” như một cách gỡ bỏ từng lớp nỗi buồn. Càng đọc, ta càng thấy sự hiện diện của một “người thương thầm lặng” – không ôm đồm nỗi đau của em, mà chỉ nhẹ nhàng trao một lối ra: bằng ánh nhìn, bằng thơ, bằng cánh én chở mùa xuân mới.

Đặc biệt, hình ảnh cây táo – vườn yêu, cánh én – đông buồn – xuân sang không chỉ đẹp về tạo hình mà còn giàu biểu tượng, khiến bài thơ vượt lên khỏi một tâm sự riêng, để chạm đến trái tim nhiều người.

Bằng giọng thơ tự do, tiết chế cảm xúc mà không hời hợt, Nguyên Hùng đã khéo léo viết nên một bài thơ vừa tinh tế vừa nhân văn. Một khúc hát nhẹ tênh, nhưng có thể làm lòng người dịu lại và mạnh lên sau những vết xước không tên.

(TK - Một người bạn)
 

KHUYÊN EM
 

Em hãy quên đi cuộc tình chua xót

Hãy chăm chút cây táo vườn yêu

                            sẽ cho mùa quả ngọt

 

Hãy quên đi kẻ nỡ phụ em

Từng khiến em má ửng môi mềm

 

Hãy quên đi tháng ngày hụt hẫng

Hãy xua tan nơi em nỗi niềm cay đắng

 

Em nhìn kìa

Những cánh én nhẹ nhàng

Đang rũ bỏ đông buồn

                       háo hức chở xuân sang.
 

 

MỘT NGÀY NÀO EM ĐẾN…
 

Em vừa ước, rồi lại không ước nữa

Ôi vì đâu nỗi sợ cứ ập òa

Trong thơ em thấp thoáng nỗi xót xa

Anh muốn biết ai làm em buồn thế?

 

Trên đường đời bước chân em rất nhẹ

Mảnh thủy tinh lỡ xước có hề chi

Ngoài khơi xa tiếng sóng vẫn thầm thì

Đời vẫn đẹp mênh mang tình của bến.

 

Một ngày nào, anh xin mời em đến

Ngôi nhà anh trên đỉnh sóng thời gian

Mình sẽ bên nhau cho băng tuyết dần tan

Và nồng ấm đắm say cùng trời biển.


                                            Nguyên Hùng
 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Hà Nội bụi
Lang thang tìm gọi vần thơ mới/ Kẹt giữa đục mờ bụi lẫn sương.
Xem thêm
Thân phận tình yêu trong nỗi buồn chiến tranh
Truyện Bảo Ninh u hoài, đầy tâm trạng/ Để nét trầm ám khói nụ cười anh.
Xem thêm
9 chân dung – Khi thơ vô tình đi trước vinh danh
Chân dung văn học 9 trong số 14 tác giả văn học được vinh danh tại Lễ công bố bình chọn 50 tác phẩm văn học nghệ thuật biểu diễn Việt Nam tiêu biểu, xuất sắc giai đoạn 1975 – 2025
Xem thêm
Tiếng thơ từ những miền đất chưa khô
Chùm ký họa dưới đây phác họa chân dung một miền đất – nơi chiến tranh hay bão lũ cũng không dập tắt tiếng thơ, nơi con chữ luôn giữ lại cho đời niềm tin và khát vọng hồi sinh.
Xem thêm
Nguyễn Tuân – người suốt đời giang hồ với cái đẹp
Có những người viết mà mỗi trang văn đều là một cuộc phiêu lưu của cái đẹp. Nguyễn Tuân – kẻ tài tử suốt đời đi tìm cái đẹp của đất trời, con người và chữ nghĩa – là một trong số đó.
Xem thêm
Thanh Tịnh - người chèo đò lặng lẽ
Thanh Tịnh - người chèo đò lặng lẽ/ Chở thơ mình qua mấy bến nhân sinh.
Xem thêm
Phùng Quán - trái tim thủy chung
Yêu ai cứ bảo là yêu/ Ghét ai cứ bảo là ghét
Xem thêm
Ba nhà văn - ba bút mạch, một dòng chảy văn Việt
Những bài ký họa thơ dưới đây không nhằm khái quát toàn bộ sự nghiệp của mỗi nhà văn, mà là những nét chạm tinh tế vào vẻ đẹp mà họ đã để lại: dịu dàng, độc đáo và bền bỉ theo thời gian.
Xem thêm
Nguyễn Khắc Trường chọn sống cùng “ma”
Nguyễn Khắc Trường chọn sống cùng “ma”/ Ở miền đất mặt trời, bóng người đàn bà
Xem thêm
Khi thơ tìm nhau từ hai thời điểm
Ba cặp thơ dưới đây là ba cuộc hội ngộ như thế: từ hai thời điểm riêng rẽ, chúng bước ra và tìm gặp nhau trong một mạch cảm xúc chung — tri ân, nhân nghĩa và vẻ đẹp bền bỉ của đất này.
Xem thêm
Ma Văn Kháng - từ gió ngàn vùng cao đến những mùa lá rụng nơi phố thị
Có những trang văn khiến ta không đọc bằng mắt, mà đọc bằng ký ức. Ma Văn Kháng là một vùng ký ức như thế: gió từ những triền núi xa xôi, mưa nhẹ xuống hiên nhà Hà Nội, tiếng bước chân của những phận người lặng lẽ đi qua đời nhau.
Xem thêm
Một góc nhìn về Đỗ Chu
Đến với văn Đỗ Chu là bước vào một không gian đầy một thứ ánh sáng riêng biệt - ánh sáng của ký ức. Nó trong trẻo, yên bình và rất dễ thấm vào lòng người như hơi ấm của đất sau cơn mưa
Xem thêm
Lưu Trọng Lư & Hàn Mặc Tử – Hai thế giới, một điểm tựa quê hương
Nếu Lưu Trọng Lư là người “đặt cái run” cho Thơ mới, thì Hàn Mặc Tử là người làm cho thơ… bùng cháy thành sốt mê.
Xem thêm
Nguyên Ngọc - người giữ linh hồn Tây Nguyên trong văn chương Việt
Có những người viết không đi tìm đề tài — họ tự trở thành mạch nguồn của một vùng đất. Nguyên Ngọc là người đã trao cho Tây Nguyên tiếng nói trong văn chương Việt Nam.
Xem thêm
Đời linh ứng – anh hóa người trúng số
Đời linh ứng – anh hóa người trúng số/ Kẻ khôn hơn vua chưa là ván cuối cùng!
Xem thêm
Nguyên Hùng – Tiếng cười và nỗi đau với lục bát 2 câu
“Lục bát 2 câu” là những lát cắt ngắn gọn, trực diện: lúc châm biếm, khi trữ tình, có khi lại tếu táo đời thường. Chỉ hai nhịp ngắn ngủi, nhưng mỗi cặp câu vẫn gắng chứa một nụ cười, một nỗi đau hay một triết lý.
Xem thêm
Video clip & chùm thơ “Thơ thẩn Đà Lạt” – Kỷ niệm khó phai từ Trại sáng tác 2025
Video clip dưới đây ghi lại những khoảnh khắc sinh động: tiếng cười, ánh mắt, những khung hình chan chứa tình thân bạn văn và niềm say mê sáng tạo.
Xem thêm
Bão Wipha lạc đường kiệt sức
Wipha – nghe nói lạc đường/ Loay hoay chẳng gặp Hải Dương, Thái Bình
Xem thêm