Nhà văn & Góc nhìn
Gửi hương cho gió gieo hoa
Giữa vườn Thơ Mới anh là ngôi sao
Tôi cũng có cái cảm giác rợn ngợp như vậy khi nhìn thấy Vũ Cao. Đối với tôi, Vũ Cao cũng chẳng khác gì một con Khủng Long. Trông ông cụ cũng cổ kính lắm, hồng hoang lắm.
Có lẽ không có nhà thơ nào không viết về mẹ, nhà thơ đồng hương của tôi - Lê Thành Nghị không phải là cá biệt. Trong “Lê Thành Nghị tuyển tập”, xuất bản năm 2020 có nhiều bài thơ về quê hương, người thân, trong đó có mẹ.
Ngườì nho nhỏ xâu xấu, quyền hành không có, tiền bạc không, tài cán cũng không sáng chói để người ta nể phục, thế mà hễ anh gặp ai là người đó muốn quen thân. Lạ!
Cung đàn xưa gọi mời đàn chim Việt
Cho làng tôi ríu rít những ngày mùa
Mặt đất không quên người đã hát
Bài ca chim Chơ-rao lay động mây trời
Mây đầu ô xanh trời Hà Nội
Thấp thoáng sau mây mái nhà đồi.
Phác thảo chân dung các nhà thơ Hoàng Trung Thông và Thanh Tùng.
Bạn bầu thời loạn đâu rồi
Cách chi cứu gã dở hơi Minh Sài?
Ông lão mài gươm sao vội vã
Một mình làm cả cuộc phân ly?