TIN TỨC
icon bar

Như một lẵng hoa xinh | Phan Ngọc Quang

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2023-08-08 16:10:01
mail facebook google pos stwis
1154 lượt xem

BẠN BÈ VIẾT VỀ THƠ NGUYÊN HÙNG
(Mời click vào dòng chữ trên để truy cập chuyên mục)

PHAN NGỌC QUANG

Tôi và mọi người biết thơ anh qua trang Bạn bè văn nghệ TPHCM. Nhưng riêng 3 bài (Bạn cao nguyên, Đôi khi, Về rừng nhớ biển) của Nguyên Hùng thì phải nhờ trang thơ của báo Gia Lai số cuối tuần trong tháng 8 năm 2023 kết nối mà thành.

Chỉ một cuộc gặp như bao cuộc gặp thôi, đôi khi còn bị lãng quên theo đồ thị thời gian nhưng ở Bạn cao nguyên, đó là một cuộc gặp ấm tình. Đề tài rất đời nên cách nhập cuộc của thơ cũng hồn nhiên. Nếu không có xuống hàng thì khác chi câu chuyện kể theo lối trần thuật mộc mạc: “Dừng chân ở Pleiku/ A lô là gặp bạn”. Nhưng giữa guồng quay hối hả của nhịp sống, chuyện gặp nhau không dễ bất kể bán kính lớn hay bé của một đường tròn khoảng cách: “Người đang thuyết trình viên/ Người bận phiên duyệt báo”. Trăm công nghìn việc nhưng nhớ tình riêng không một lời từ chối. Lời kể nhưng cũng là lời khẳng định về sự nhiệt thành hiếu khách, khác hẳn với kiểu bận cùng từ chối mà không bận cũng từ chối. Mà lòng hiếu khách thì sẵn có trong máu thi nhân, chẳng bao giờ đông cứng: “Người cao nguyên dù bận/ Đã hẹn rồi, không quên”. Điều này lại càng đúng với người đồng bào trên vùng núi cao có cái bụng không bao giờ biết lọc lừa gian dối. Hình như trong bài thơ ngũ ngôn này khẩu khí đã vẽ nên ngôn từ và ngôn từ độc đáo bởi chất khẩu khí: “Người vướng giờ đón cháu/ Chờ nhau không phàn nàn”. Gặp nhau trong tâm thế tự nguyện nên không cần đắn đo trong cách nói, cần chi giữ kẽ để khỏi bị hớ: “Tán gẫu tựa ngô rang/ Từ chuyện rừng chuyện biển”. Chắc ai cũng biết, bạn văn mà gặp nhau thì rõ ràng chuyện còn dài hơn cả đường đi lên núi.

Đọc hết khổ cuối tưởng như hụt hẫng vì chưa có cao trào. Thế nhưng như vậy cũng đã đủ vì đây là câu chuyện hàn huyên mộc mạc. Thì ra những cái xung quanh ta bỗng thành thơ mà thơ hay lạ chứ chẳng cần đi đâu xa. “Nhưng kệ, mình cứ vui/ Khi biết nhau còn khỏe”. Không một lời trau chuốt, câu thơ tô thêm vẻ đẹp của người nghệ sĩ giàu chất khảng khái, bất cần chi. Ở cái tuổi bên kia dốc cuộc đời, còn gặp là còn khỏe mà còn khỏe thì cứ vui. Vàng bạc cũng không quý bằng. Cửa sổ bài thơ khép lại theo thể thủ vĩ ngâm cũng không ngoài điều khẳng định: “Bạn cao nguyên là thế/ Gặp rồi, chẳng dễ quên!”. Tôi cảm thấy, từng khổ thơ 5 chữ lấp lánh sắc màu ví giặm của người làm thơ xứ Nghệ như gửi hồn vào tận sâu thẳm tình ái hữu thâm giao.

Tuy không nhắc đến Tuy Hòa nhưng bài thơ Về rừng nhớ biển lại đưa người đọc đến với Phú Yên bằng câu: “Núi Nhạn gọi chim, tháp Nghinh Phong đón gió/ Xứ sở hoa vàng xanh biếc hồn văn”. Cả bài thơ là một hành trình ký ức của người làm thơ đi tìm thi tứ. Cuối cùng, không tìm ra thi tứ mà lại có thi tứ để ứng tác nên thơ, kiểu như: “Lục khắp giấy tờ vần chửa thấy/ Bỗng nghe vần thắng vút lên cao”. Có lẽ người chọn thơ là Văn Công Hùng đã thấy nội hàm của câu thơ nằm ở chỗ đó. Theo tôi nét lạ của bài này còn nằm ở chỗ thể loại bất nhất từ 8 chữ, 9 chữ trong khổ đầu đến lục bát ở khổ sau. Anh mượn “trên 6 dưới 8” để giãy bày gan ruột: “Về nhà lại nhớ Sao Mai/ Ta như mang nợ nơi đây chữ tình”. Từ danh từ chung sao mai được viết ra một danh từ riêng Sao Mai chắc có ẩn ý của tác giả. Hay là vì nợ chữ tình giữa biển khơi đầy sóng mà chàng thi sĩ “đóng khung” như vậy. “Ráng chiều ngụp lặn bồng bềnh biển ru” rõ ràng đây là một câu thơ đẹp, chất đầy sự liên tưởng trong vũ trụ chiều bao la. Thử hỏi không nhớ biển xanh sao được dù đã bước đôi chân giữa núi rừng xa xăm.

Có thể coi bài Đôi khi là bông hoa thứ 3 trong một lẵng hoa nhỏ xinh. Không ước gì cao xa mơ mộng, Nguyên Hùng lại: “Đôi khi chợt ước vu vơ/ Được làm nụ súng hé chờ giọt sương”. Ước ao vu vơ nhưng không hề đơn giản vì đó là khát vọng sống của một sinh linh. Giọt sương không chỉ mang lại nguồn sống cho hoa mà còn điểm tô thêm nhan sắc cho cây lá. Rõ ràng ước vu vơ mà chẳng hề vu vơ chút nào. Nỗi ước ao rất đáng trân quý và kính phục như một nốt trầm xao xuyến trong bản hòa ca cuộc sống. Nỗi ước ao đó như được thắp lên cháy sáng ở hai câu tiếp: “Đôi khi ghen cả cánh chuồn/ Nhẩn nha tìm bạn không buồn không lo”. Chắc nhiều người sẽ thích câu thơ nồng nàn này vì chủ nhân dám giãi bày sự dày vò trong tâm trí ở mức độ cao hơn. Chuồn chuồn có tội tình chi mà ghen với tuông? Có đấy, vì con người không được chút thanh thản bởi bao nỗi tơ vò rối tung thế sự. Đó cũng là câu chuyện của Trang Chu nằm mộng khi thấy mình hóa bướm và tỉnh dậy thì không biết mình là bướm hay bướm đang hóa ra mình.

Điệp khúc “đôi khi” cứ thế nối tiếp nhau như những thời khắc chớp nhoáng chợt đến rồi chợt qua mau để lại bao suy gẫm: “Đôi khi lỡ một chuyến đò/ Cả đời vô vọng ngóng chờ qua sông”. Không còn là chuyện vụn vặt hiện ra trước mặt mà là chuyện của một cuộc tình từng đi qua hay bước ngoặt cả một đời người trước đó. Cái bị đánh mất không đáng được để mất vì đã có trong tầm tay. Chỉ có người đã từng trải chuyện bể dâu mới cất lên lời tiếc nuối muộn màng đến thế. Chất suy tưởng không chịu dừng bước mà vẫn được khai căn ở hai câu thơ cuối: “Đôi khi lỡ chạm gai hồng/ Giật mình chợt nhớ mình trồng phong lan”. Đến đây, tác giả có cáí nhìn phát hiện thú vị khi đưa ra một “mệnh đề” thơ lắt léo. Đời mà, có những chuyện không hay sẽ và đã đến với mình, phải biết chấp nhận và đôi khi đành “sống chung với lũ”. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, người đời vẫn nói như thế, làm sao tránh được. Hình như trong đó có cả chút ảo tưởng của ông Trang Chu lúc ngủ mộng. Chỉ thương người trồng đức hạnh mà phải nhận lấy khổ đau và vùi dập. Nhưng cuộc đời vẫn đáng yêu lắm vì đó chỉ là “đôi khi” mà thôi, không thấm tháp gì với hành trình một thập kỷ đời người dài dằng dặc như chúng ta đang thụ hưởng.

Từ trái: PGS.TS, nhà thơ Ngô Minh Oanh - nhà báo nhà thơ Phan Ngọc Quang - Nguyên Hùng

Nhà thơ Phan Ngọc Quang và nhà thơ Triệu Kim Loan.

6/8/2023
P.N.Q

Bài viết liên quan

Xem thêm
Từ motif cũ đến thông điệp nhân văn mới – một góc nhìn chuyên môn và cảm xúc
Theo PGS.TS Nguyễn Đức Hạnh, từ motif cũ, cách kể cũ, Vũ Ngọc Thư vẫn mang đến một truyện ngắn tốt – nhờ biết giữ lại giá trị của những điều quen thuộc và gợi mở một cảm quan hiện đại về hậu chấn chiến tranh. Đặc biệt là cái nhìn đầy chia sẻ với người phụ nữ và trẻ em – những phận người thường bị khuất lấp sau vầng hào quang chiến thắng.
Xem thêm
Từ chuyện “Trăm ngàn” nghĩ về phê bình và giải thưởng văn chương
Bàn tròn Văn học xin giới thiệu hai góc nhìn từ nhà văn Nguyễn Quế và cử nhân Sử học, CCB Nguyễn Xuân Vượng – như thêm hai lát cắt cho tấm gương phản chiếu đời sống văn chương hôm nay.
Xem thêm
Phê bình cần lý trí và người viết cần lắm lòng nhân ái
Trong bài viết “Trăm Ngàn trước búa rìu dư luận” dưới đây, nhà văn Phan Thị Thu Loan không đứng về phe nào, chỉ chọn đứng về phía sự hiểu – và sẻ chia.
Xem thêm
Bàn tròn Văn học kỳ 15: Cuộc thi văn chương có bị “đánh cắp”?
Kỳ này trân trọng giới thiệu một số ý kiến tiêu biểu từ các nhà thơ, nhà văn – như một cách lan tỏa lòng yêu nghề, yêu sự thật và dám lên tiếng trước những điều bất minh:
Xem thêm
Minh bạch đến đâu là đủ? Và liệu chúng ta có đang đòi hỏi quá mức?
Mời bạn đọc cùng theo dõi bài viết của nhà văn Đặng Chương Ngạn — một tiếng nói tỉnh táo trong bão thông tin — và cùng Bàn tròn giữ vững tinh thần đối thoại xây dựng, công tâm, và văn minh.
Xem thêm
Đọc xong buồn... mà không hiểu vì sao tôi buồn
Một bài viết ngắn, không nặng lý luận, nhưng có sức truyền cảm – bởi nó được viết từ trải nghiệm, từ nhân cách và từ tình yêu thực sự với văn chương.
Xem thêm
Bàn tròn Văn học kỳ 12: Ai mê cứ mê, còn gã thì hổng mê truyện này!
Một bài viết dễ thương, đúng chất “báo bổ”, và cũng là một dư vị khác lạ góp vào mâm Bàn tròn lần này – nơi mà mỗi tiếng nói đều có giá trị khi được gửi gắm với tinh thần xây dựng và vì văn chương một cách chân thành.
Xem thêm
Bàn tròn Văn học kỳ 11: Rơi tõm vào vực thẳm…
Với tiêu đề gợi hình Rơi tõm vào vực thẳm…, bài viết không chỉ phản ánh nỗi hụt hẫng của người cầm bút, mà còn phơi bày sự sụp đổ âm thầm của niềm tin.
Xem thêm
Một góc nhìn có thể không thuận nhưng cần thiết
Bàn tròn Văn học kỳ 10 trở lại với một tiếng nói… không êm ái, thậm chí có phần khá gắt, nhưng đáng để đọc: TS. Hà Thanh Vân, người vẫn kiên trì với góc nhìn phân tích trên cơ sở một kiến văn đáng nể, và không né tránh các câu hỏi về chất lượng thực sự của một tác phẩm văn chương.
Xem thêm
Có nhất thiết phải “xài thuần Nam Bộ” thì mới gọi là truyện miền Tây?
Dưới góc nhìn của một người làm thơ nhưng không thiếu lý luận, bà đặt Trăm Ngàn vào những câu hỏi không dễ trả lời
Xem thêm
Một truyện ngắn trung bình với những tín hiệu tích cực đáng mong chờ
Kỳ 8 này, chúng tôi xin giới thiệu một bài viết khá công phu của tác giả SƠN HÀ – “một giáo viên dạy văn bình thường” đã nghỉ hưu, nhưng vẫn còn nặng lòng với văn chương và nghề dạy học.
Xem thêm
Truyện ngắn “Trăm Ngàn”: Kẻ khen người chê, nghĩa là văn chương còn sống!
Bàn tròn Văn học tuần này xin giới thiệu hai status - hai góc nhìn mới: một người khen ngợi chân thành, một người phản biện chi tiết và không ngại “nói thẳng”.
Xem thêm
Trăm ngàn… câu hỏi sau một truyện ngắn
Chuyên mục Bàn tròn Văn học kỳ này trân trọng giới thiệu những ý kiến chọn lọc từ những người làm công tác chữ nghĩa hoặc yêu chữ nghĩa để cùng góp phần “làm tròn” hơn nhiệm vụ của một cuộc đối thoại văn chương chân thành.
Xem thêm
"Nhà là nơi có tình thương”
Bài viết được chia sẻ trên Facebook cá nhân của nhà thơ Lê Gia Hoài.
Xem thêm
Lạc giữa truyện ngắn “Trăm Ngàn”
Đọc truyện ngắn Trăm Ngàn, chúng ta luôn có một trạng thái bất an. Cứ phải véo vào tay xem mình có còn tĩnh trí nữa không, bởi ta có cảm giác như đang bị lạc trôi – lạc về địa lý, lạc về vùng miền, lạc về thời đại.
Xem thêm
Trăm ngàn câu chữ – trăm ngàn cách đọc
Một bài viết phản biển ý kiến của TS Hà Thanh Vân về truyện ngắn Trăm Ngàn.
Xem thêm
Hốc chọ - Trường ca thấm đẫm hồn quê xứ Nghệ
Nguồn: Nghệ An Cuối Tuần, số 15/6/2025.
Xem thêm