- Thơ Nguyên Hùng
- Tiếng thì thầm sau câu chữ
Tiếng thì thầm sau câu chữ
Chỉ là vài đoạn ngắn...
Có khi viết ra chỉ để nhắc mình đừng quên vì sao đã “trót” làm thơ.
Có khi là một tiếng cười nhẹ, khi ngẫm về “tiệc văn” đãi chính mình.
Có khi là một khúc “chuông gió” rung lên giữa lặng im, mong gió đừng giận, đừng quay lưng.
Chùm thơ này không cố bay cao – chỉ mong đủ tĩnh để rơi nhẹ vào lòng ai đó đang thao thức.
CHUÔNG GIÓ
Mỗi nhà văn một tiếng chuông
Bổng trầm trong đục vui buồn rung lên!
Xin đừng vô cảm lặng im
Kẻo làm gió giận nhấn chìm thuyền văn.
ĐÀN ĐÁ
Xa xưa người đã biết đàn
Thanh âm từ đá vọng ngàn năm sau
Lắng nghe từng thớ xỉn màu
Đá ngân trong đục thương đau kiếp người.
NHẠT
Lắm khi chẳng mót được gì
Đành trưng mấy thứ cũ xì nhạt tênh
Khác nào tiệc vẽ xông xênh
Tự mình mời rượu tự mình nhâm nhi.
TRÓT
Trót rồi duyên nợ thơ ca
Cũng nên biết, ấy chỉ là cuộc chơi
Thi nhân đích thực mấy người?
Có thơ bay vút lên trời mấy ai?
Nguyên Hùng.