Truyện ký - Tản văn
Đồng quê biển nước mênh mang
Hoa điên điển nở, mười phương mai vàng.
Gió đưa về rẫy ăn còng
Về sông ăn cá, về đồng ăn cua
Từ nay, vắng cha ngồi pha trà bên bàn trà, dù tôi có cố gắng đổ đầy chiếc bình trà thì chiếc bình vẫn rỗng, tách trà vẫn nguội ngắt, và mùi thanh khiết của hương trà cũng không còn phảng phất. Như tôi có cố gắng làm một người con ngoan, thì cũng không biết tấm lòng báo hiếu này còn ý nghĩa gì.
Bây giờ thì bị cáo đang ngồi trước mặt tôi. Anh ta già đi nhiều so với tuổi, khuôn mặt trắng nhờn nhợt nhưng đôi mắt thì sáng lấp lánh, gò má nhô cao, khóe miệng rộng mỗi khi cười để lộ hai hàng răng cũng sáng lấp lóa. Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề:
Tôi sinh ra trong một ngôi nhà to lớn với những cột kèo nâu bóng cũ kỹ, nham nhở những vết khắc vụng dại. Sau này mẹ tôi kể lại, ngày tôi ra đời, hàng trăm con bướm bay về đậu rợp cả sân. Bà tôi bỏ vào buồng, không ra nữa. Bà ốm 3 tuần lễ. Bà chỉ ốm 3 tuần lễ khi quá tuyệt vọng vì một điều gì đó. Bà đã hy vọng quá nhiều về một đứa cháu trai.
“Ăn tùy miệng, trả tùy tâm” với slogan đó mà quán buffet chay Mãn Tự mỗi ngày thu hút lượng khách tới trên 5.000 người.
Ải Chi Lăng! Ải Chi Lăng!
lưỡi gươm đẫm máu Liễu Thăng thuở nào
gập ghềnh lũng thấp đồi cao
vũng lầy thành ruộng đã bao nhiêu mùa
Trong cái rét ngọt cuối năm, chúng tôi ngồi quây quần bên nồi bánh chưng sùng sục trên bếp củi giữa sân. “Nhân vật chính” của buổi họp mặt này là một Thứ trưởng, anh đã nghỉ hưu nhưng vẫn giữ được bên mình bao nhiêu bạn bè tri âm, tri kỷ qua tháng năm dời đổi.
Làng Chế quê tôi giống cái bán đảo bé tí trên bản đồ của huyện Hà Trung. Một bên giáp với huyện Nga Sơn bằng con sông Hoạt, một bên giáp huyện Hậu Lộc bởi con sông Mã.
Người tù binh tỉnh dậy trước. Gã thấy chói mắt dưới ánh sáng ban mai rực rỡ. Cơn mưa đêm qua đã gột rửa tất cả những gì khô khan của cảnh vật. Cây cối xanh lên. Trên các cành cây khẳng khiu, những lộc non vừa hé.