Truyện ký - Tản văn
“Tác phẩm này từng lọt vào mắt xanh độc giả và là một trong những niềm hy vọng của tác giả. Dù ‘trượt vỏ chuối’, nhưng ‘Dòng sông giữa hai ta’ xứng đáng là một tiếng nói văn chương chân thành, đủ sức khiến người đọc im lặng và nhận ra điều mình bỏ lỡ”. Cánh buồm thao thức xin đăng lại từ Văn nghệ điện tử đều hầu độc giả
Bài viết này, tôi nghĩ, cũng là một lời tự vấn của riêng mình: làm sao để mỗi con chữ không chỉ là sự ghi chép, mà còn là một viên gạch xây nên "kinh đô trong lòng" mỗi người, tiếp nối những khát vọng lớn lao và thắp sáng những điều còn vấn vương từ quá khứ. Mong rằng trên "Cánh buồm thao thức" này, bài tùy bút nhỏ này sẽ nhận được sự đồng cảm và chia sẻ từ bạn đọc yêu quý.
Một truyện ngắn thấm đẫm sương khói vùng cao, nơi rượu hoa là ký ức và tình yêu hoá thành men say. Như Bình viết nhẹ như khói, nhưng để lại dư âm không dễ quên.
Trong bối cảnh Thành phố Hồ Chí Minh vừa được mở rộng địa giới hành chính với sự sáp nhập của Bình Dương và Bà Rịa – Vũng Tàu, thành phố không chỉ lớn mạnh về diện tích mà còn nhân lên chất "nghĩa tình" vốn là mạch nguồn của mình.
50 năm đã trôi qua kể từ ngày toàn thắng. Bao máu xương đã đổ xuống để đổi lấy một ngày đất nước không còn chia cắt. Những con đường ở Thành phố Hồ Chí Minh hôm nay rực rỡ cờ hoa, những giai điệu Như có Bác trong ngày đại thắng vẫn vang lên giữa lòng thành phố trẻ trung, năng động...
Trong một thế kỷ qua, báo chí cách mạng Việt Nam đã trở thành một phần không thể thiếu của dòng chảy văn hóa Việt. Trong dòng chảy đó, biết bao ngòi bút nhà thơ, nhà văn đã góp phần giữ lửa cho trang báo, đồng thời mang lại sự lãng mạn, sâu sắc và đắm đượm tình người cho nghề báo. Dù là văn thơ hay báo, ngòi bút chân chính đều đặt trên nền tảng của lòng trắc ẩn và khát vọng về sự thật.
“Bão tan cây còn đau" của Nguyễn Đức Hạnh là một tác phẩm khiến độc giả không thể dửng dưng. Câu chuyện kể về hành trình của một người thầy giáo phải bước vào "bãi vàng" đầy hiểm nguy để cứu đói gia đình, cùng những bi kịch nghề nghiệp trong cuộc họp tinh giảm biên chế đầy nước mắt.
Bài viết dưới đây của nhà thơ Nguyên Hùng là một lời chào trang trọng và đầy tình cảm gửi đến ba gương mặt nữ tiêu biểu: Nguyễn Thúy Quỳnh, Như Bình và Phạm Thùy Vinh.
Không chỉ là người tổ chức mẫn cán, ông còn là một người “thắp lửa” bền bỉ cho phong trào văn hóa – văn nghệ quần chúng, gắn tiếng hát với tình yêu sâu nặng với Bác Hồ. Bằng giọng kể giản dị, ấm áp, bài viết không chỉ khắc họa chân dung một người làm văn hóa tâm huyết, mà còn là lời tri ân lặng lẽ gửi đến những con người “đứng sau sân khấu” – nơi tiếng hát quê hương âm thầm cất cánh và bay xa.
Kỷ niệm 50 năm giải phóng miền Nam không chỉ là dịp để nhìn lại quá khứ hào hùng, mà còn để tiếp tục hun đúc tinh thần đổi mới, sáng tạo vì một Việt Nam phát triển mạnh mẽ. Từ những chiến công của cha anh, từ những nỗ lực vượt qua khó khăn của cả dân tộc, chúng ta có thêm niềm tin vào tương lai. Hãy giữ vững niềm tự hào, tiếp bước thế hệ đi trước và cùng nhau viết tiếp những trang sử vẻ vang của đất nước!